nhát sát thương ân huệ
NHÁT SÁT THƯƠNG ÂN HUỆ
Như gã thợ săn đói mồi tự nghìn năm trước
Con mắt em cắm vào tôi mũi tên nhức buốt
Tôi phóng đi bằng bản năng sinh tồn
Con thú hoang bị mùa xuân rượt đuổi
Mỗi bước chân nặng lời tự hối
Đã trói mình vào cọng tóc tha nhân
Theo lối sương lẩn quẩn với loanh quanh
Tôi ranh ma và tôi khờ dại
Mang trên lưng phận người run rẩy
Thuở hồng hoang mặt đất máu vương đầy
Mỗi hơi thở ra chiều bạc nhánh lau gầy
Liếm vết đau chợt lòng bừng khao khát
Bàn tay em xin huệ ân ban phát
Nhát sát thương tôi ngậm lấy trời xanh
Khi bên tai lời em khẽ :
Này, anh …
ĐCĐ