mưa sài gòn mưa đà lạt
MƯA SÀI GÒN MƯA ĐÀ LẠT
là gã lắm lời nhưng anh không thiết nói
sợi mưa kia cũng khi vắn khi dài
Sài Gòn nơi này chỉ toàn bụi, khói
anh thất tình Đà Lạt chắc sương bay
em bỏ đây mùa hạ đầy ký ức
ly chanh đường uống dỡ quán không tên
cơn giông muộn đọa đày vai anh ướt
thiếu một người thành phố đã đêm thiêng
thiếu một người dư thêm khuya mất ngủ
nét cọ hoài vẽ lại vệt màu sơn
con mèo mướp bắt chước anh ấp ủ
một điều gì, giữa ngực, giống cô đơn
chẳng quý báu ngoài lời yêu nhuốm cũ
cất vào đâu kỷ niệm cứ dần vơi
nét dung xưa bức tranh cười nghiêng nụ
cầm nỗi buồn , anh ngắm, để buồn chơi
ĐCĐ