những ngày hoang dại
Tôi ngồi bó gối cúi đầu
Hoàng hôn có hiểu nỗi sầu của tôi?
Như tàu lá úa cuốn trôi
Theo giòng sinh mệnh tài bồi giấc hoang
Nửa đời sương gió hỗn mang
Ngồi đây ôn lại võ vàng tuổi hoa
Xa rồi ngày ấy đã xa
Những gương lược vỡ cõi ta nát bầm
Mưa về dưới phố trầm ngâm
Còn tôi ôm gối ngàn năm nhấm sầu.
Thái Thụy Vy