tự khúc số 0
1990
Thời gian đưa những nhát chổi kinh hoàng
răng nào rồi cũng long
tóc nào rồi cũng bạc
thành quách, vàng son rồi cũng ra bụi rác
chốn vô cùng... rồi ai cũng như ai!
Vậy thì cười chi lâu?
vậy thì khóc chi hoài?
anh yêu em - đủ chưa nào - Vênuýt?
lặng im, lặng im...
lặng im mà sấm sét
treo thời gian lên thập-giá-vô-hình
Phúc mơ hồ... chót vót tháp thủy tinh
mắt ta nở nghìn tia sao lấp lánh
nỗi cơm áo giữa đời thường vặt vãnh
có còn thấy gì đâu?
cò còn đáng gì đâu?