nhớ nhớ thương thương
Bỗng dưng đứt chỉ tơ mành,
Ông trời bày vẻ mà thành tản hương.
Nỡ gây cách trở Sâm Thương, (1)
Nàng Trương, anh Phạm (2) âm dương mịt mùng.
Yên ba sương phủ muôn trùng,
Bể thanh sóng lặng mà lòng rung cương.
Lỡ gì sao cứ lỡ thương?
Lỡ thương đành gửi Tiêu Tương mấy dòng...
Tha hương bên ấy mùa Đông,
Xin anh mộ tuyết, chứ đừng tầm giai.
Giai nhân đất khách hàng dài,
Ăn vụng thì chớ trách ai tuyệt tình!
Đêm nay thổi sáo năm canh,
Vui ngâm nửa khúc, chia vành trăng non.
TS
(1) Tên 2 vì sao mọc vào buổi sáng và buổi tối, không mọc cùng lúc.
(2) Trương Quỳnh Như và Phạm Thái, yêu nhau tha thiết nhưng vì gia đình ngăn cấm bắt Trương phải lấy chồng giàu nên nàng tự vẫn; Phạm Thái đau đớn bỏ xứ đi tu (sau sáng tác một thiên trường ca mang tên "Sơ Kính Tân Trang" để kể lại câu chuyện tình bi tráng này).