nắng
Ðường phố Luân-Đôn hôm nay đẹp
Ðẹp lạ lùng ngàn nắng đổ mông lung
Tấp nập người… xe… muôn mầu áo chập chùng
Ngàn cao ốc vươn mình phơi tắm nắng
Tia cực tím thấm dần làn da trắng
Rực rỡ… chói loà… ấm áp tận buồng tim
Sau mùa Ðông băng giá im lìm
Bỗng lộng lẫy nguy nga trong nắng mới…
Có người Việt mắt đen vời vợi
Lững thững buồn nhớ màu nắng quê hương
Ðồng lúa vàng con sông nhỏ thân thương
Hàng phượng vĩ bên đường đua sắc thắm
Trời Việt Nam vàng tươi trong nắng
Bác thợ già lấm tấm giọt mồ hôi
Các em nhỏ tay cắp sách bồi hồi
Nắng quấn quýt theo chân vào lớp học
Chú bò vàng kéo chiếc xe mệt nhọc
Thở phì phò bước trên nắng bụi bay
Mấy cô gái bên đường dáng loay hoay
Xếp quang gánh rau đay ra chợ bán
Có một nàng nữ sinh nom tươi sáng
Tóc bay bay sợi nắng vắt bờ môi
Hoà dòng người xe đạp nhấp nhô trôi
Nắng loang loáng hắt lên đôi vành sắt
Mẹ cặm cụi suốt cuộc đời góp nhặt
Nuôi đàn con hai màu tóc đung đưa
Ðãi sạn trong rá gạo thổi cơm trưa
Nắng chênh chếch bên bóng hiền lận đận
Tôi lặng lẽ… suy tư… ôi vô tận…
Kỉ niệm đời trong màu nắng cô đơn
Chợt thở dài nhớ tình khúc Trịnh công Sơn…
Chân bơ vơ đắm chìm… trong biển nắng…
Vũ Kim Thanh