gặp gỡ
Gặp gỡ chừng như ta đã quen,
Nhìn em đôi mắt dáng em hiền.
Tóc dài em xõa bờ vai nhỏ,
Lay động trời sao đang ngủ yên.
Môi mọng em xinh dáng lẫn người,
Hồn ươm ước vọng tuổi đôi mươi.
Nụ hồng e thẹn hương rừng núi,
Khuôn mặt vầng trăng sáng nụ cười.
Em bước chân trần trên cỏ cây,
Anh nghe điệu nhạc ngất ngây say.
Con chim bé nhỏ cành vang tiếng,
Ðừng nhé mùa Thu rụng lá đầy.
Hơi thở tan vào trong biển khơi,
Nhìn nhau tư tưởng đã thay lời.
Hoàng hôn chợt tắt chiều không đợi,
Khuấy động màn đêm một cánh dơi.
Em có về không đêm đã sâu,
Hơi sương lành lạnh bóng in cầu.
Bàn tay nhỏ nhắn chừng không nỡ,
Buông vội ngỡ mình ly biệt nhau.
Ðêm xuống dầu sao em cũng về,
Bình yên giấc ngủ giữa phòng the.
Còn anh vội bước màn đêm vắng,
Gió động hàng lau ngỡ tóc thề.
Chẳng biết chiều mai em đến không?
Cho anh biết rõ khỏi buồn trông.
Chiều mai có lẽ lưa thưa nắng,
Em đến nghe em kẻo đợi lòng.
Anh đếm thời gian đếm phút giây,
Sao mà lâu thế hỡi đêm dày.
Nhìn sao, sao tỏ trời chưa rạng,
Nếu phải chi mà em ở đây.
Anh thả hồn trên trang giấy manh,
Môi hôn kiều diễm dáng cung thành.
Hồn mê lưu lạc quanh thềm núi,
Hơi hướm tan vào tấm lụa xanh.
Gặp gỡ mà sao anh vẫn mong,
Có em bên cạnh buổi sầu đông.
Ðược nghe em nói, nghe em hát,
Ðược mãi nhìn em đôi má hồng.
16 tháng 8, 1996
Nguyễn Phan Nhật Nam