vô tình
Vô tình ta lại quen nhau,
Như con phố nhỏ chợt đâu ai về.
Anh yêu đuôi mắt hẹn thề,
Ðâu đây tiếng quốc, sang hè rồi chăng?
Nhà em tỏa sáng vầng trăng,
Anh bên khung cửa có gần được em?
Hay là đợi đến tối đêm,
Khi em thức giấc ngủ yên giữa trời,
Gần nhau muốn ngỏ đôi lời,
Mà sao em nhỉ bờ môi ngập ngừng.
Hồn anh như chiếc lá rừng,
Bâng khuâng trong gió đợi từng giọt sương.
Ðâu xa xôi lắm đoạn đường,
Một ngày không gặp, nhớ thương không đành.
Chiều nay em mắt long lanh,
Bên con phố nhỏ chờ anh... vô tình.
19 tháng 3, 1995
Nguyễn Phan Nhật Nam