nơi đó là quê hương
Em níu anh rồi hỏi,
Bên kia bờ biển xanh.
Phải chăng là núi biếc,
Cảnh đẹp hiền như tranh ?
Nếu bây giờ nước cạn,
Không cản được tầm nhìn.
Ta thấy gì em nhỉ,
Giữa ngày trôi lặng thinh ?
Hay nếu như hai đứa,
Hóa thành đôi cánh chim.
Bay lên ngôi tháp cổ,
Có thấy thái dương chìm ?
Anh nắm bàn tay ấm,
Anh nhìn vào mắt em.
Tưởng mình đang đứng giữa,
Hàng phượng vĩ êm đềm.
Sài Gòn ôi một thuở,
Tuổi học trò ngây thơ.
Xe đạp tranh tìm chỗ,
Khi mưa đến bất ngờ.
Mà thật làm ta nhớ,
Mùi hương của mạ non.
Tiếng gà trên mặt lộ,
Buổi sáng sương đêm còn.
Cánh diều căng lộng gió,
Ve rộn rã trưa hè.
Bờ giếng cây đa tỏa,
Gió rì rào ngọn tre.
Em níu tay anh hỏi,
Phía xa xa chốn gì.
Khi trông ra biển rộng,
Mở hết tầm đôi mi.
Anh dõi theo con sóng,
Trả lời em thế nào.
Chúng mình thân lạc xứ,
Năm tháng đời lao đao.
Có một điều anh chắc,
Bên kia bờ đại dương.
Cả trời Xuân nắng ấm,
Nơi đó là Quê Hương.
22 tháng 8, 2005
Nguyễn Phan Nhật Nam