tự tình
Hàng trúc đong đưa lá uốn quanh
Hiu hiu gió thổi khẽ rung mành
Buông mình soi bóng hồ liễu rũ
Thương chút duyên tình phận mỏng manh
Đêm thu vằng vặc ánh trăng soi
Nâng phím so dây họa mấy lời
Lăn tăn sóng nuớc cùng réo rắt
Lòng sầu dâng mãi biết sao vơi?
Người đã đi rồi bỏ lại tôi
Héo cánh hoa xinh nhụy úa rồi
Thân cành xơ xác buồn man mác
Thuyền quyên lần nữa lại đơn côi
Cạn chén men say cố tìm quên
Má hồng sao vẫn cứ lênh đênh
Lệ tràn rơi mãi hoen màu phấn
Khép cửa tim lòng, hãy gắng lên.
Khánh Quỳnh