nhạt phai !
Anh trải mùa đi trong đôi mắt em
Nắng trong xanh nắng ửng vàng đôi má
Mai đào nở , cỏ ươm mùi thơm lạ
Rạo rực giêng về thắp sáng chuyện tình xưa
Những buồn vui khẽ lay mình như tựa
Nép vào áo anh trốn trong chén hồng trần
Con đường xưa vẫn đợi từng tiếng chân
Đang lạc lối bước đến nơi vô vọng
Nhặt hòn sỏi em thả trắng bờ sông
Cánh lông chông nghiêng mình đón gió
Hoa hướng về phía mặt trời không có
Giống như anh... ngã về phía không em !
Có bao giờ anh khóc vào đêm ?
Cũng như em... em đã từng như thế
Chuyến tàu qua em biết mình đã trễ
Lỡ xuân thì trong tình nhạt tim anh !
2/2005
Đỗ Ngọc