Poem logo
Poem logo

tạ ơn người

Tác giả: Đỗ Ngọc
Ta trói buột nhau bởi sợi dây vô tình
Người trong cuộc thường mắt mù anh ạ
Căn bệnh tự ái thuộc dạng nan y chẳng bao giờ chữa được cả
Nên khối riêng chung ta khép lại cho đành

Em vẫn thường trộm nghĩ về anh
À không...nghĩ về những gì anh nói
Mặt trời mọc rồi lặn để con người thở dốc
Cuộc sống quá đỗi ngặc nghèo vẫn còn nhiều kẻ trắng tay

Kim vân có nghĩa là những áng mây bay *
Qua khoảng trời yêu thương che lối mòn ánh sáng
Con đường tim khúc khuỷu chân ta thì yếu ớt
Dăm ba bước rồi lại thụt chân về

Em mang trong tình cả nhiệt huyết đam mê
Bầu lửa nóng sục sôi tuổi trẻ
Cánh chim em vỗ chẳng khi nào biết mỏi
Không thể nào dừng lại giữa không trung

Quả tim anh em cướp có được không?
Đừng trách em tàn độc vốn dĩ chẳng ai trả lời được
Cho định nghĩa yêu đương cho tình yêu phàm tục
Em mang về trời lồng tủ kính hòai mong

Dòng sông cảm xúc nơi chỉ có mình em
Độc tôn độc quyền chẳng cần ai khác
Em sẽ tự bước đi không cần tay ai dẫn dắt
Tuổi trẻ mà ngông nghênh vậy đó anh

Biết nói làm sao khi mộng đã không thành?
Em còn mải mê với bầu trời rộng mở
Chân tình anh muôn đời em vẫn nhớ
Tạ ơn người đã thổn thức vì em

17/12/05
Đỗ Ngọc

* Kim Vân là một cái tên khác nữa của Kim Ngọc

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm