quê hương tôi - một bông hoa thép
Kính Mảnh Đất Anh Hùng Củ Chi
Quê tôi không có màu xanh biển
Hàng dừa ngát gió buổi ban trưa
Chỉ có những người nông dân đội nắng dầm mưa
Chăm cho đất hạt phù sa màu mở
Quê tôi ư? Tình người dọc theo xớ thịt
Máu trong người rào rạt nghĩa ân
Bạn tặng tôi chén cơm hạt gạo
Tôi hoàn về nụ cười rất mực thủy chung
Củ Chi quê tôi chuyển mình biết bao lần
Qua từng trang sử hào hùng đất nước
Vệt son hùng anh bao ông cha ngày trước
Thế hệ sau kính cẩn tôn thờ
Củ Chi quê tôi thật rất nên thơ
Nhánh sông Mẹ ôm eo Đền Bến Dược
Rồng giương mình bay về trời đỏ thắm
Xa xa ngọn Núi Bà ẩn hiện trong mây
Củ Chi quê tôi vành nôi ấm áp
Ru tuổi thơ tôi giấc ngủ ngoan hiền
Bao trò tinh nghịch cùng nụ cười mông miên
Theo năm tháng nhẩy múa reo ca điệu yêu thương triều mến
Thơ là đất. Đất là người. Muôn thủa
Ôi gọi làm sao hết ba chữ : Quê Hương Ơi !
Ai cũng có quê hương của riêng mình
Nơi chôn nhau cắt rốn trở về sau tháng ngày lưu lạc
Quê hương tôi dẽo mềm hệt sợi lạc
Mà buột chặc thêm tình của bè bạn gần xa
Rặng trâm bầu , trái nhãn lồng...thoai thoải đồng gió lộng
Lúa rì rầm thay áo trổ mùa xuân
Quê hương tôi đẹp gấp muôn phần
Ngòi bút nhỏ không tài nào diển tả hết
Tấm chân tình thay cho lời kết
Tôi yêu quê hương - Đất nước tôi vô ngần
Giữa Khuya 10/12/05
Đỗ Ngọc