dại khờ
Đợi anh từ kiếp trước
Mong kiếp này gặp nhau
Lau khô giòng lệ ướt
Tan ra những vệt đau
Nhân định không thắng thiên
Tình muôn trùng trắc trở
Biển ba đào sóng gió
Hai đứa lại hai nơi
Thời gian khâu vết thương
Tay cầm kim lên chỉ
Đường may vụng về quá
Vết thương vẫn như in
Ta chẳng còn thương nhau
Kỷ niệm là ác mộng
Giấc mơ đến chập chờn
Hỏi ta còn nhau không?
Vần thơ như mây trắng
Lửng lơ trên trời cao
Em mộng mơ phía dưới
Nên chẳng thể chạm vào
Ngồi vá buồn không tên
Tim đau lồng ngực thót
Dại khờ tuổi mây tím
Nay vào đời hành trang
Đỗ Ngọc