tuyệt vọng
Xé nát tim thơ trả hững hờ
Để hồn khỏi mộng hết ngủ mơ
Người về lầu ngọc xây gác tía
Đâu còn ai nữa họa cung chờ
Đã hết thật rồi chẳng còn đâu
Nụ hôn say đắm thuở ban đầu
Cành Hồng khô héo chôn lòng đất
Lặng cả hồn đau suốt canh thâu
Mặt ủ mày châu mất nét xinh
Có lẽ giờ đây cảnh thất tình
Làm bạn với mình không khách sáo
Mây chiều cũng khóc đứng lặng thinh