tâm vọng
Tâm vọng động tìm hoài nơi trú ẩn
Có phải em là cánh cửa từ bi
Quá nửa đời anh mệt mỏi chân đi
Thèm một chỗ an bình trong giấc ngủ
Anh mơ ước được làm con diều nhỏ
Thằng bé con chạy chơi giữa cánh đồng
Cánh diều bay trên bầu trời gió lộng
Nhìn xuống đời thấy chỉ là quán không
Tâm vọng động nỗi sầu chưa lắng đọng
Đời sân si như nước chảy qua cầu
Cái chết là cuối cùng của sự sống
Thế gian nầy có ai thoát được đâu
Câu kinh kệ, lời nguyện cầu nho nhỏ
Tiếng mõ gõ buồn vang vọng trong đêm
Hai mươi năm Mẹ già đi nhiều lắm
Mắt lệ nhoà khi có người hỏi về em
Buổi giao thời ai người không rơi lệ
Đời bể dâu khi cuộc chiến tranh tàn
Chốn lao tù Cha làm người thua cuộc
Giữa chợ đời Mẹ mang nỗi hàm oan
Vượt biển đông theo chân đoàn lưu lạc
Xác em trôi dạt cuối nẻo chân trời
Hai mươi năm anh làm chim viễn xứ
Bài thơ buồn còn hoen dấu lệ rơi
Ở bên nầy vầng trăng là bóng tối
Bên kia bờ hạnh phúc là niềm đau
Sau nụ cười có nỗi buồn chôn dấu
Biển ngàn năm ru mãi sóng bạc đầu