nắng đã tắt
Nắng đã tắt trên hàng cây cuối phố
Chiều công viên chầm chậm mùa thu về
Tôi lang thang tìm một nơi trú ẩn
Giữa dòng đời, lẫn lộn, tỉnh và mê
Nắng không vàng như lá vàng sân cỏ
Tình trăm năm ảo mộng giấc mơ đời
Gió thổi qua mảnh hồn tôi tơi tả
Em thấy gì, một giọt lệ đang rơi
Trong im lặng có ngàn lời muốn nói
Giữa cơn mơ vọng lại tiếng ai cười
Ghế công viên cuộc tình xưa khép lại
Một chỗ ngồi, một khoảng trống riêng tư
Nắng đã tắt người đi, về xuôi ngược
Con chim gầy lạc lỏng cất tiếng kêu
Em xa quá làm sao em thấy được
Tôi cô đơn như vạt nắng trong chiều
sgecstasy