bốn mùa tình
Em và anh không gặp nhau từ lâu Nên mùa Hạ ve buồn than rỉ rả Nên mùa Hạ trời khóc thành mưa đá Lạnh từng cơn - nát từng kỷ niệm buồn Em và anh ở cuối và đầu nguồn Chiếc lá vàng thả Thu vào chiều vắng Để mỗi sáng em ra sông lẳng lặng Gom tình vào từng chiếc lá mong manh Anh ơi anh mùa Đông ấy qua nhanh Giòng sông cũ không dịu êm qua bến Chiếc lá vàng - em đợi hoài không đến Trăng mùa Đông lặng tắt ở đầu nguồn Hai đứa mình trái tim đã tha phương Tình hai nửa chia đều cho hai phía Cánh đồng hoang giờ mùa Xuân đang đến Ta có về hái bông cỏ không anh