trái ngang
Có phải mơ đâu lại ngỡ ngàng Thuyền xuôi mặc nước bến sầu chan Vầng Trăng soi lệch gian nhà cũ Gối chiếc nằm chênh giấc ngủ hoang Đèn hắt dung nhan như lá đổ Gió lồng khắc khoải tựa màu tang Cố nhân khác nẻo nên lòng mãi Mang lạnh riêng mình nỗi trái ngang