ta về dẫu mưa ướt áo
Tình yêu như chiếc lá giữa cơn gió vô tình
Lòng ta như sóng nước ngập chìm giữa ba sinh
Người yêu như cánh én về nơi không phân định
Thời gian như mây nước suốt đời vẫn phiêu linh
Thà như hoa khát nắng
Thà như ngày khát đêm
Thà như dòng chảy xiết
không sợ lòng bấp bênh
Người vô tình chỉ một bước xa nhau
Ta si tình nên lòng mãi còn đau
Trời thương tình Chức Nữ khiến mưa ngâu
Mưa! Ta nhớ người úa xót hồn hoa lau
Đã biết đường tình không lối thoát
Sao lòng vương vấn chuyện không thành
Xây mộng lâu đài trên cát
Không lường trước được biển xanh...
Thì thôi ta về... dù mưa ướt áo
Thì thôi duyên tình...giấc ngủ hư hao!