nỗi niềm hoa tím
Nơi anh về... ngõ nhỏ vẫn bình yên
Hoa xoan tím... một mầu biêng biếc
Gió gọi nhau cớ sao mà da diết?
Trước chiều buông... hồn bỗng hóa ngẩn ngơ
Hoa xoan rụng...tím đến không ngờ
Tím trọn một mùa trong mắt ai chờ đợi
Cánh én nhỏ chở xuân đi rất vội
Để trơ cành sắc tím nhớ hoa xoan
Hoa mỏng manh một nét đa đoan
Một chiều xưa vương trên má em...ngần ngại
Để anh yêu lắm thuở ta còn vụng dại
Cài hoa lên đầu... em ước làm cô dâu... !
Rồi năm tháng rẽ đi về đâu...?
Mầu tím xưa vẫn vẹn nguyên nỗi nhớ
Vẫn thủy chung... cớ sao em đành nỡ...?
Bỏ lại mình...hờ hững những mùa hoa
Để một ngày hoa phai sắc phôi pha
Rụng trắng chiều tiễn đưa miền xa vắng
Anh bâng khuâng nhặt từng chùm hoa trắng
Thổi vào hồn... những nỗi nhớ...về em