duyên kiếp
Ngày xưa ta ở trên trời
Làm bể ly ngọc nên trời đày ta
Xuống trần ta lại gặp ma
Em là ma nữ làm ta điên cuồng
*
Cơn mê sực tỉnh dạ bồi hồi
Vội vàng sám hối chiếc hôn môi
Lầu chuông vừa đổ lòng chưa tịnh
Trần thế vương mang chuyện lỡ rồi !
Gác lại thời kinh... ta kiếm em
Em đâu xa lắc lá vương thềm
Hương môi còn đọng lời ru ngọt
Đóng quyển kinh vì chẳng thể xem !
Ta gặp lại người giữa chợ phiên
Bỡng dưng tâm tưởng hết ưu phiền
Mua tranh treo ngắm cùng hương án
Giữa chốn mịt mùng ta hóa điên ?!
Ta cạo xong đầu chí chẳng tu
Mang mang che lấp khói sương mù
Nghe kinh như tiếng em thầm gọi
Nghiệt ngã tình đày mãi thế ru ?!
Đường xưa nắng dịu ta lang thang
Nhìn lá me bay thật ngỡ ngàng
Hoa đốm thực hư ta đâu nhỉ ?!
Thôi cứ lang thang chuyện chẳng màng
Hương Việt