duyên kiếp
Tim côi đi với đợi chờ
Người ta đi với thờ ơ lạnh lùng
Còn tôi đi giữa không trung
Bồi hồi đi giữa ngại ngùng đắng cay
Thương cho phận số không may
Thương cho cái kiếp phải vay nợ tình
Trách cho ai cứ làm thinh
Trách ai lại cứ làm mình khổ đau
Vén Trời xin hỏi vì sao?
Chuyện tình con cứ một màu ủ ê
Số Trời phải định lê thê
Đứt dần tơ kén chán chê kéo tằm
Số buồn sao cứ quanh năm
Sợi sầu sao cứ vào nằm trong tôi
Bao giờ mình lại có đôi?
Nhưng giờ chỉ thấy tình tôi lỡ làng.
Khánh Quỳnh