duyên kiếp
Ta tìm em,
Rách biết mấy đôi giày thời gian.
Ngàn năm qua...
Xòe bàn tay
Vẫn...
Vết mực.
vạch lá, cỏ cây,
Vạch mây trời ,tinh tú
Thành kẻ lãng du
Trong bụi trần cô độc.
Ta tìm em,
Chẳng biết tự khi nào
Để gọi mốc thời gian.
Mây thương tình,
cho mượn áo
Dệt thơ.
Núi cõng anh,cho tầm nhìn
Mong manh hy vọng
Rừng cho anh màu xanh, để tha hồ
vẽ mộng,
Gió giúp anh, lướt thật nhanh
Bay tìm quanh thiên hạ
Bao la.
Nhưng em xa,
Vẫn xa...
Trãi qua bao kiếp người,
Anh đóng vai đủ thứ tìm em
Từ quan viên, lính chiến , nông phu...
Từ sĩ tử, thầy tu, kẻ chu du Thiên hạ.
Bóng em xa,
Vẫn xa...
Nên anh đã xin ơn trời rộng bao la
Cho anh được quay lại là thi sĩ
Như khi anh gặp em
Trên cầu, rồi trở thành tri kỷ.
Muôn đời qua đi
Giờ ai nhớ được gì
Chỉ nhớ cầu Nại Hà bao lần anh bước
Lẫn giữa oan hồn cũng chẳng thấy bóng em !
Nay nhìn xem
Anh vẫn viết.
Viết ngày ,viết đêm...
Kính dày thêm mấy độ.
Đường bút phiêu linh
Đi từ rừng đến phố,
Ngõ hồn bay hay ảo mộng
Giữa chốn hư không.
Đông người đứng đó
Em là ai
Trong số họ ?
Có nhận ra ta
Khi tình cờ trò chuyện,
Hỡi duyên xa...
Khi nào là...
Duyên kiếp.
Mặc Tiêu Phong
6.2007
Kỳ Mộng Ký 1