vòng xoáy
Con thiêu thân lao vào lửa ngọn Đốt hết mình để lại những tàn tro Những tàn tro sống hết mình với lửa Lửa lại nồng nàn nhức nhối hơn xưa... Tôi đứng nhìn hoài phía lửa Tiếc bàn chân không dám chạm một lần Dù chỉ phựt lên rồi vụt tắt Những đóm lửa nhọc nhằn từ phía những tàn tro... Tôi đứng bện gan mình dày nữa Để một lần làm bạn với thiêu thân Lửa cứ cháy và tôi thì cứng đứng Vòng xoáy lao vùn vụt, xa dần Tôi tiếc mình có đủ một đôi chân Nhưng chỉ đi trên những bờ cỏ úa Nên suốt đời tôi chỉ là đá nhỏ Đứng ù lì cho biển vỗ bờ xa... Nghi,