bao giờ người xưa trở lại
trong cuộc đời có muốn quên ai là không thể...như an bài duyên nợ nợ văn thơ...như núi sông trăn trở nợ nghĩa tình...ai nỡ quay lưng. dẫu biết rằng...cuộc chơi chỉ tạm ngừng nơi nỗi nhớ đến trong từng đêm mộng nhớ câu thơ gieo vào hơi thở sống tiếng bạn lòng...làm dòng máu khôn nguôi. ai là người bỏ quá khứ buông trôi trong hiện tại có gặp trời chung ý trong tâm tư có kìm cơn mộng mị nơi bến thơ gieo...vần ý dạt dào. biết cuộc đời Trăng vắng đã có sao nhưng nỗi nhớ chẳng thể nào thay thế như bạn thơ mỗi người riêng một vẻ người ồn ào...người sâu lắng ước ao. tiếng thơ ai...nhớ bạn đến nghẹn ngào trong vần ý có trăng sao chờ đợi trong nghĩ suy có chân thành muốn gởi tới những người mắc nợ với Nàng Thơ. tâm với thơ chất xếp nỗi đợi chờ như ngày tháng chia theo mùa tiếng gọi con tim tôi cũng bao lần muốn hỏi bạn cũ ơi...?trở lại đến bao giờ...? DUY GIANG