nhỏ xuống cho đời những bụi cay
Cõi trần gian sao hiểu ý hư vô
Mênh mông sương khói phủ mơ hồ
Vắng lặng không gian thu bất diệt
Sỏi đá lăn trầm bụi tẻ khô
Cõi trần gian sao hiểu ý mưa ngâu
Vó ngựa mù khơi khúc vọng sầu
Ruổi ngàn vương vấn trong vô thuỷ
Mây đọng mây rồi nguyệt ở đâu
Cõi trần gian sao hiểu ý tơ vương
Mắc nhẹ vào thơ những sợi buồn
Trăm năm cũng lẻ ngần xa vắng
Đổ bóng trần ai ngã nhớ thương
Cõi trần gian sao hiểu ý của ta
Đêm đêm điên tỉnh loạn mù xa
Mơ trong giấc ngủ Tần dương với
Hụt hẫng đời trôi mãi ngân hà
Cõi trần gian ơi hỡi cõi trần gian
Vẫn cứ trôi theo cõi mưa ngàn
Lưa thưa vần điệu duyên tình mỏng
Chẳng ấm tơ trùng bến than van
Em hỡi tình nhân em có hay
Miên miên thơ lạc vóc xuân gầy
Em mang tơ tưởng cung trầm đó
Nhỏ xuống cho đời những bụi cay
Tuệ Tâm