dốc đời này thôi đã lắm hư hao
Ta góp lá đốt rong rêu kỷ niệm
Ta kéo mây phủ kính dấu tình hờ
Ta phơi sương ướt đẫm lối chân mơ
Ta sẽ đập đổ ngân hà nhung nhớ
Ta chẳng tha thiết thiên đàng đang rộng mở
Ta chẳng ngó ngàng địa ngục ở 2 nơi
Ta chẳng tiếc thương vọng tưởng vẫn xa xôi
Ta sẽ đạp nát cung vàng, ta sẽ thả trôi đi cành ngọc
Ta chẳng tiếc đời sau, ta chẳng buồn đời trước
Dốc đời này thôi đã lắm hư hao
Ta dửng dưng ai lén về trong nhạc điệu chiêm bao
Mê hay tỉnh mình cũng muôn ngàn xa vắng
Tơ khúc ấy có vô chừng cung bậc
Núi trơ nghiêng có chắn lối trăng tàn
Cỏ cây ơi còn dịu ngọt thu sang
Trần gian hỡi có vì ta cô quạnh
Trần gian hỡi hãy vì ta u lạnh
Hãy đê mê theo giấc điệp mơ màng
Hãy xót thương rũ lòng kẻo mây ngang
Và nhỏ lệ khi bến bờ kia đổ vỡ
Trần gian hỡi hãy vì ta than thở
Cho thiên thu về ngự ở trên môi
Cho hư vô về ngự dưới chân đồi
Cho mê mệt dựa bên bờ thuỷ dạ
Thơ còn đấy trong từng viên sỏi đá
Lần lựa lăn theo vóc nguyệt bên song
Thơ còn đấy em không về say mộng
Thì buổi tàn thu ta ru nhẹ ánh tơ hồng
Tuệ Tâm