ti gôn thẳm sắc hồng kỷ niệm
Sắc tím loang dần chiều ly biệt
Êm nghe mạch máu chảy thành thơ
Run rẫy tay trần, em gắng viết
Câu thương, lời nhớ, tiếng đợi chờ.
Tâm hỡi, ngày xưa ví do đâu
Mà duyên tản mác tựa lá sầu
Ngàn thu thôi thế mong gì gặp
Mà gặp chi? trong cảnh bể dâu!
Ngày xưa thơ thẩn bên vườn mộng
Ngày nay oanh yến hết tương phùng
Nhặt cánh hoa lòng rơi, rụng vỡ
Đâu còn mơ ước đặn mơ chung
Khánh giờ khác hẳn Khánh hôm nao
Im ngay, chớ nhắc kẻo nghẹn ngào
Ngây thơ lùa vào nơi hoang lạnh
Khánh giờ khốn khổ, Khánh lao đao
Anh có hiểu lòng của em không?
(Dù vô tình với kẻ là chồng)
Ái ân dăm bửa chưa tròn tháng
Đã rét bên ngoài những mùa đông
Đêm nghiêng làm rớt muôn giọt trăng
Người ấy qua sông lỡ đò nàng
Bên bồi bên lỡ dòng trong đục
Tôi về làm vợ chốn nhà Quan
Đời đâu thể đẹp như tiểu thuyết
Biết thế vẫn đọc giết thời gian
Tháng năm tăm tối u buồn quá
Ánh sáng bao giờ lại tràn lan
Trả hết riêng anh nợ tình vay
Em giữ riêng em cánh hoa này
Ti Gôn thẳm sắc hồng kỷ niệm
Lòng em nào có phút nguôi ngoai...
10-1-2007