sắc ti gôn
Ti gôn mỏng vốn vô tri vô giác
Vẫn âm thầm hai cánh lạc tìm nhau
Hối hả đi kẻo nỗi nhớ nát nhàu
Ghép liền mảnh đôi tim đau vụn vỡ
Mặc giông bão loài hoa kia vẫn nở
Mãi thắm hồng thuở bỡ ngỡ vừa yêu
Chẳng như ai đủng đỉnh dưới ráng chiều
Sống thật chậm với bao điều chưa ngỏ
Tình hờ hững thoảng như là cơn gió
Giọt sương mờ đọng trên cỏ non xanh
Sắc ti gôn vẫn thắm lúc lìa cành
Sao mộng ấy không xanh như ước nguyện.