chiều mơ
Một chiều tôi trèo lên đồi mây
Tình cờ bắt gặp tóc em bay
Vội ngã đầu vào đôi vai mộng
Để tình em chuốt hồn tôi say
Một chiều theo nắng tôi lang thang
Mơ màng nghe thấy gió reo vang
Cho lòng vơi đi bao nỗi nhớ
Man mác buồn vương một chiều hoang
Một chiều tôi lạc giữa trời xuân
Như lạc hồn trong mắt giai nhân
Và nếu đường về em biết khóc
Thì cuộc tình tôi mãi buâng khuâng
Một chiều em tôi thích làm thơ
Bắt tôi ngồi kể chuyện đời xưa
Tôi bảo: "Trời xanh là chiếc võng
Đợi đôi ta đến ta đong đưa"
Rồi cứ như thế mỗi chiều qua
Mong mỏi gì đâu những thiết tha
Bỗng một chiều kia em đi vắng
Chiều chỉ còn chiều của nhạt nhòa