không
Không xin mắt biếc từ người
Không dang tay hứng một bầu trời xanh
Không đi tìm lấy chữ tình
Không màng đến miệng cười xinh cỡ nào
Không thèm cái nét thanh cao
Không hôn không ghẹo má đào người duyên
Không say sưa tóc mây huyền
Không bao giờ hóa kẻ điên vì người
Không nghe tiếng nói gọi mời
Không mong tay ngọc ru đời vào thơ
Không muốn mộng, không muốn mơ
Không vì tà áo lã lơ mà sầu
Không vì bóng dáng mà đau
Mà tôi tôi chẳng mong cầu là không
Thôi không được, nhớ không xong
Tương tư không đủ hay lòng tham lam
Tôi thầm tự nhủ không màng
Suy đi nghĩ lại không đành nàng ơi
Làm sao nàng mới hiểu tôi
Làm sao ánh mắt nàng cười như mơ
Hư hư thực thực ... mơ hồ
Thương chi nàng lại ơ hờ về sau
Không sầu đâu tôi không sầu
Hồn tôi không biết về đâu ấy mà
Gửi K.K