rắc rối một bước đời
Có một dạo mây tìm em về thật thấp
Cơn mưa rào nhợt nhạt tuổi hai mươi
Gió bình thường qua tóc em cũng vấp
Tôi cũng thêm rắc rối một bước đời
Tôi có cả mùa Thu cất đằng sau khoé mắt
Mà áo em quá vàng nên chẳng thể làm ngơ
Chợt nuối tiếc tháng ngày vừa vụt mất
Giá mình như thơ không có tuổi bao giờ
Tôi hớ hênh để ước mơ khoe bên đường trần trụi
Em cứ giả vờ chẳng để ý gì đâu
Chỉ có hồn tôi tội tình vương cát bụi
Nằm tủi thân trên phiến đá bạc màu
Giọt mưa treo lạnh lùng ở đầu nhánh cỏ
Như lây nỗi lạnh lùng từ ánh mắt em tôi
Một lần hụt hẫng rơi vào đôi mắt đó
Chưa kịp bàng hoàng thì đã bốc thành hơi.
03/07