mộng du
Xứ người lê bước tị nhân
Quê mình bầm dập khổ thân tù đày
Nhìn lên trời rộng muốn bay
Như chim quên hết tháng ngày chuyên truân
Tháng Tư năm ấy tan quân
Nhấp nhô chen chúc thoát tràn đại dương
Như từ đâu ném xuống đường
Khởi đầu nếm nhục “vị hương” thấu trời
Mong manh hy vọng hụt vơi
Thiết thân nào dám hé lời chi đâu
Lòng người chốc bỗng đổi màu
Chập chờn dưới ánh đèn dầu âm binh
Đớn đau tận kiếp nhân sinh
Trên lưng thẹo vết chiến chinh nào tàn
Giật mình như lạc rừng hoang
Biết khi nào tỉnh đường hoàng an tâm
Mộng du tiếp bước đường trần
Một ngày tàn sức dừng chân bên đời
Chắc gì tìm lại nụ cười
Hồng quang buổi ấy Ta - Người chớm yêu
Nhà Quê