độc thoại
      
      
      
      
        Bây giờ người ở đâu 
Giữa hư vô và thực...?!
 
Người đến từ vô thức 
Rồi đi trong giấc mơ 
Người cho tôi ngẩn ngơ 
Rồi hững hờ thật khéo.
 
Trái tim tôi khô héo 
Vì ngọn lửa tình yêu 
Tâm hồn tôi liêu xiêu 
Vì đôi điều người nói 
 
"Mỏng manh như là khói "
Mà tình yêu người trao 
Cứ giục giã khát khao
Cứ ồn ào nhung nhớ 
 
Những giận hờn vô cớ 
Những ích kỉ ngây thơ 
Ôi tình yêu bây giờ 
Đã biến thành thuốc đắng 
 
Tôi níu lấy vầng trăng 
Gởi đôi lời tâm sự
Cuối xin người tha thứ 
(Chẳng biết lỗi lầm chi...?!)
 
Bây giờ người đi đi
Tôi muốn ngồi đây... khóc !