độc thoại
Chẳng có con đường nào dẫn về lối có nhau
Em mò mẫm, lần tìm trong vô thức
Vết thời gian in sâu nơi lồng ngực
Cứ nhói từng cơn khi gió rét trở mùa
Niềm vui nào ai bán mà mua?
Nỗi buồn riêng mang ai mua mà em đòi bán?
Phiên chợ chiều nay, người đã xa khuất dạng
Em đứng lặng thinh ru dang dở đời mình
Gói chân tình trong thương nhớ điêu linh
Thanh xuân ấy chừng mười năm có lẽ
Ngần ấy thời gian em một mình quạnh quẽ
Tự khóc, tự cười, tự hờn dỗi chính em!
Ngày đã cạn đâu mà trời chiều nhá nhem
Loang lổ tối đường chân trời trước mặt
Ánh nắng nào vừa vô tình vụt tắt
Để chiếc bóng cô đơn buồn héo hắt một đời
Em vẫn cười nhưng chắc gì đã vui
Em vẫn chờ chắc gì anh còn nhớ
Bao nhiêu mùa gió ngoài kia đã trở
Bấy nhiêu mùa em độc thoại bóng em...