kể chuyện xưa
Một phút hoài suy tuổi mộng thường
Nửa đời in gót chốn quê hương
Phần tư áo trắng lồng trang giấy
Dài vắn một thời thuở dễ thương
Phất phơ tà áo ước mơ đầy
Theo lối hàng me dẫn đến Thầy
Chiếc nón bài thơ che nắng chói
Trên tay chiếc cặp gói tương lai
Ước vọng ban sơ khó bốn bề
Biết bao cực nhọc cảnh lìa quê
Vừa lo cơm áo vừa đi học
Bên cạnh tình thâm lắm nặng nề
Thời gian thắm thoát tựa thoi đưa
Phẳng lặng hoa lòng cũng dệt mơ
Rồi đến một ngày mùa phượng nở
Tương tư xáo động một bài thơ
Mấy vần ngào ngọt nhẹ như ru
Khó xoá trong lòng trí mộng du
Xao xuyến hoài mơ lời nhả ý
Thanh nhàn vận phú nghĩ thầm mơ
Vần thơ đọc mãi vẫn còn say
Ngày tháng trôi dần chuyện chuyển lay
Đọc những câu thư người ấy gởi
Hẹn nơi gặp gỡ buổi sương mai
Nơi quán cà phê tỏ nỗi lòng
Người lo bỏ lỡ đã chờ mong
Không hề mở ý câu yêu mến
Tay áp vào tay điệu thắm nồng
Đặng Xuân Linh