ngẩn ngơ
Của tự nhiên cứ phơi bày
có cho ai mà khép lại
nó vung vẩy
giữa phố đông thông thênh một cõi
Trong khùng điên nó bị loại vì chưa biết vò xé thân hình
giữa thiên hạ nó ngu ngơ như lá
gió chừa ra không thổi
nắng chừa ra không soi
nó là ai ai là nó
mà không không có có
Của người ta vứt đi nó nhồi nhét cho mình
của người ta kiếm tìm nó thờ ơ chẳng biết
thiên hạ là gì
nó quên quên nhớ nhớ
đời lùng bùng
còn nó ngẩn ngơ
Sống giữa trời lo gì ướt mưa
quăng trên đất quật vào với đất
cần chi giả thật
cần chi buồn vui
nó nhung nhăng như cỏ giữa bãi đời