thơ tự nó...
      
      
      
      
        Em, 
Thơ tự nó 
Không buồn vui, không vương vấn 
Tình cảm là do người đọc thơ thôi 
Cũng như ta 
Có những điều không thể nói thành lời 
Nên ta mượn thơ bày giải 
Nhưng lý trí và con tim lúc ấy 
Nhìn vấn đề không điểm kết đồng qui 
Nhất là với chữ tình ... 
Lý trí luôn bảo ngủ yên đi 
Con tim lại canh trường thổn thức 
Để trong ta, hai vùng mơ thực 
Cuống cuồng, chen lấn ... trộn vào nhau 
Đến một ngày, con tim buồn 
Bỏ cuộc, 
âm thầm gặm nhấm thương đau 
Lý trí hờn 
Vào ra, 
ôm tủi sầu trách móc 
Nếu đã vậy, thơ chỉ còn tiếng khóc 
Dĩ nhiên thôi, sao xếp được thành vần 
Nhưng nếu em còn thấy bâng khuâng 
Còn xúc động nhìn vầng dương chìm trên biển 
Còn xao xuyến, 
nghe heo may dỗ giấc lá thu vàng 
Em hãy để con tim tự mình, 
cùng thơ lật quyển vở sang trang ... 
Thiên Hùng