một chiều trên thảo nguyên
Bỗng chợt trong tôi lại thoáng buồn
Khi nhìn bóng ngã nắng chiều buông
Rừng hơi thu lạnh chiều xơ xác
Mờ nhạt ven đồi mấy vạt sương .
Chiều nay sao vắng tiếng chim kêu
Thảo nguyên lành lạnh dưới thu chiều
Tôi đứng thẩn thờ hồn trống vắng
Nghe nỗi buồn len dạ hắt hiu .
Rừng chiều hoang lạnh đến xác xơ
Thu nghiêng sương liễu tận xa mờ
Mòn mỏi bao năm đời viễn xứ
Quay lại giật mình như giấc mơ .
Tôi đến nơi nầy buổi chớm thu
Giữa vùng hoang lạnh lắm sương mù
Vó đời nay đã chồn chân mỏi
Tìm lãng quên đời quên chính tôi .