thơ tình
Mẹ cho ta vóc dáng hình người
Năm tháng buồn theo tiếng ạ ơi
Kí ức xưa từng trang sách vở
Chữ tình sao cứ mãi rong chơi
Trời sinh ta /nghiệp thơ đeo đuổi
Lỡ vướng rồi hai chữ nợ duyên
Dạ hỏi long khi nhớ chẳng tên
Mỗi đông sang nghe hồn cô quạnh
Em cho ta nỗi sầu nhân thế
Cứu cánh nào cho cái hiện sinh
Lời nguyện nào có phút hiển linh
Dòng sông nào chẳng trôi ra biển
Ta yêu em tựa như mầm sống
Khúc triết đời ngăn lối ý tim
Lý lẽ nhân gian rẽ mộng tình
Như câu kinh khóc lời thân phận
Đông tàn nắng nhạt phố mù sương
Người ấy trong ta mãi vấn vương
Như dấu hư vô hằn góc nhớ
Biển tình huyền diệu một đời thương .
Nguyễn Khánh Chân