thơ và đêm
Đêm vô tình gầy dựng khoảng trời đau
Thơ sơ ý , để rơi từng câu nóng
Đêm bỏ lại mảnh tình côi héo hắt
Thơ đắm chìm trong cõi nhớ tả tơi
Thơ bắt nguồn từ ngọn gió rong chơi
Ru hồn muộn phiêu du đêm hư ảo
Như con thiêu thân đốt thân mình lảo đảo
Mà không màng nắng ấm phía chân mây
Đêm cuốn thơ vào những cơn lốc cuồng say
Như định mệnh từ trái ngang sắp đặt
Lạc bước chân quên , ngàn mối tơ buột thắt
Tháo cho rời , mất trọn một đời công
Đêm gọi hồn thơ , trăn trở đến nặng lòng
Vô ý bước qua nhau , thơ và đêm thổn thức
Chồng chéo những lo âu , Tôi mấy lần thúc giục
Đêm sắp ngủ vùi , ai đánh thức dùm thơ ?
Huỳnh-Gia