một mảnh tình quê
Người đi vạn dặm sơn khê
Mang theo một mảnh tình quê bên lòng
Gió mát trời quê rợp bóng dừa
Bốn mùa yên ả cứ thoi đưa
Rộn ràng cây trái vươn mầm mới
Thong thả tay chèo nhịp sóng khua
Sáng sáng đồng xanh chim chóc gọi
Đêm đêm hồn lắng mõ chuông chùa
Cuộc đời bình dị không khanh tướng
Vẫn ấm nhân tình giữa gió mưa
Vẫn ấm nhân tình giữa gió mưa
Dù mây giăng lối lạc đường khuya
Vai mềm thấm lạnh hơi sương ướt
Hồn lẻ nương về sưởi nắng khô
Điệu hát trong lành xua bóng tối
Lời ru êm dịu mát trời trưa
Ai xa hãy nhớ vòng tay Mẹ
Tiếng gọi muôn đời tha thiết đưa
Tiếng gọi muôn đời tha thiết đưa
Ngọt ngào sâu lắng khó phôi pha
Là niềm cổ vũ khi chùng bước
Đó sức kiên gan lúc bão lùa
Từng mạch máu hồng tim gắn bó
Bao dòng lệ tủi khóc lìa xa
Dù thân chìm nổi đời dâu biển
Một mảnh tình quê chẳng nhạt nhòa.
Trúc Giang 08.11.04