trở về mái nhà xưa
Bước phong ba hôm nay về chốn cũ.
Nhìn hoang tàn lòng ủ rũ phân vân.
Mái nhà xưa một thưở ân cần.
Giờ lẻ bóng cô thân hồn tan vỡ.
Em dạo ấy...
Tiếng thân thương gọi vợ.
Tủi phận mình dang dở lắm ngu ngơ.
Nhánh sông duyên dòng rẽ chảy đôi bờ.
Bao hệ lụy đàn con thơ vô tội.
" Tiên trách kỷ..."
Anh sao nông nổi !.
Để đường tình hai lối chia xa.
Phận làm trai nặng gánh sơn hà.
Đành chấp nhận tình nhà không trọn vẹn.
Trở lại chốn cũ đau nỗi buồn dao bén.
Dấu điêu tàn hoang lạnh mái ấm xưa.
Vách rệu rêu phong dậu đổ ngã bóng dừa.
Căn phòng dột nhiều đêm mưa thấm lạnh.
Anh nằm đây chín cả lòng canh cánh.
Xót thân mình trĩu nặng gánh tha nhân.
Chia sẻ khổ đau, tận tụy lúc người cần.
Nay nhỡ bước riêng thân anh cam chịu.
Ải nhân gian ai có qua mới hiểu.
Người giàu sang , kẻ hèn yếu chỉ vài cân.
Bao trầm luân đau khổ cõi trần.
Khi nằm xuống mới biết thân ai hữu dụng.
Anh vẫn đi.
Đường miệt mài rèn trí dũng.
Triệu triệu người , triệu tay súng tự do.
Há cam đành lòn cúi xin cho.
Đường chưa đến.
Chí lần mò cũng đạt.
Đêm cô đơn.
Dưới mái nhà xưa đâu điệu hò câu hát.
Tất cả xa rồi hơi ấm bến mơ.
Nhớ quá giọng cười tiếng khóc trẻ thơ.
Hồn lữ thứ bơ phờ trong sương lạnh.
Đêm tủi buồn hồn vỡ tan trăm nghìn mảnh.
Nguyên Thạch