thơ và ký ức
Người làm thơ mong đổi lấy tiếng cười
Mong nhận lấy những khen chê tâng bốc
Ta lấy thơ làm khăn lau nước mắt
Rồi phơi khô mang cất gọn vào tim
Khi nỗi đau thi thoảng chẳng nằm im
Đếm ngày tháng trôi dài trong khoắc khoải
Ta thừa hiểu cuộc đời là thế đấy
Nhưng vẫn hoài nhung nhớ một thời xa
Muốn xua đi vùng kỷ niệm đã nhòa
Nhưng không thể - Nó như tên hành khất
Đứng yên lặng , ánh nhìn như trách móc
Khiến lòng mềm - đổ sụp một niềm tin
Từ trượt sâu trên con dốc vô hình
Ngàn viên sỏi cày trái tim rướm lệ
Nghe thấm thía cái đau nhừ thân thể
Mới hay đời cần lắm sự bình yên
Gửi vào thơ dấu chấm lặng không tên
Thôi ký ức ngủ đi - đêm dỗ giấc
Ta sẽ gượng cho đêm đừng hụt hẫng
Để thơ còn dong ruổi bước viễn du ...