níu tàn hương
Bỏ cuộc đời chẳng biết đi đâu
Côi cúc nằm nghe sóng bể dâu
Kết thành dòng chữ đan thi tứ
Kể hết anh nghe chuỗi ưu sầu !
Kể hoài không hết giọt sinh linh
Nuôi đêm trắng thức đợi bình minh
Đã biết thế nhân đời đen trắng
Giận nữa làm chi tủi phận mình !
Còn lại mình ta bóng xế tà
Đồi sương lạnh giá bước Đông qua
Mơ ước nằm nghe im thinh thít
Tất cả rời tay...xa thật xa !
Tay tìm tay nhớ khát ngọt ngào
Còn chăng tìm lại giấc chiêm bao
Một đời một kiếp làm sao đủ
Biết sẽ còn không đến kiếp nào ?
Hoàng hôn khoảnh khắc đã thờ ơ
Phủ trùm đêm tối chết mộng mơ
Con chim lạc lối khung trời rộng
Bơ vơ lạnh lẽo khói sương mờ !
Nhắc chi người hỡi những buồn thương
Xuân mưa nắng hạ lòng còn vương
Mang theo kí ức niềm trăn trở
Giọt đau âm ỉ khúc đoạn trường ?
Hình như còn lại bóng ảo hư
Mông lung chìm xuống những chiều thu
Hồn đi vất vưởng miền sương khói
Ngồi góc trần gian đợi gió ru !
Chẳng còn gì nữa tiếng thời gian
Vô tri ở lại góc địa đàng
Màu vàng kỷ niệm mờ hoen ố
Đường đi không đến bước lang thang !
Sắc sắc không không ảo ảnh đời
Đường dài đường ngắn cũng tả tơi
Người ở người đi sầu ly biệt
Trước sau sau trước trả lại đời !
Chiều đã về thôi bóng xế tàn
Ngập mùa thu chết gió Đông sang
Đêm đã chìm sâu vùng hoang lạnh
Mong manh sương khói ngợp phũ phàng!
Xanh rêu ngày cũ níu tàn hương
Áo rách ra đi gọi mùa thương
Thơ ngây tìm bóng đêm không mộng
Một cõi xa xăm bước dặm trường...
Mù mờ cát bụi xóa dấu xưa
Tàn cuộc trăng đi trốn gió mưa
Ôm thơ chôn gốc thông đồi nhớ
Còn lại mình ta tiếng gió lùa...
Trả hết thương đau hết ngọt ngào
Trả công đèn sách mộng trăng sao
Giũ áo ra đi lòng ở lại
Tiếc cũng bằng không ngấn lệ trào !
Mỹ Trinh