vùng thoát
Thoát vùng mê em chìm vào hoang tưởng
Mây phù du mờ ảo bóng hình anh
Rừng núi đồi trôi dạt bóng mây xanh
Buồn ở lại chôn hoang liêu vào đất
Áo lụa hồng tan vào mây chất ngất
Dấu yêu còn phảng phất ở đâu đây
Thiên đường cũ người quay lưng đóng cửa
Đường trần gian vùng bụi cát lấp đầy
Xưa ở lại trong tim tìm giấc ngủ
Cho nghìn thu mộng trốn cõi sương mù
Hoa băng giá đong thời gian dừng bước
Nguyên trinh còn say đắm khúc tình ru
Nào có thoát cõi mê đâu người hỡi!
Vận vào tim dòng máu chảy luân lưu
Bờ vực thẳm chân run run nín thở
Tìm xa xưa mùi hương nhớ mịt mùng
Tình phù phiếm lan ra vùng tiềm thức
Tia lửa còn nung nấu mạch máu sầu
Em về đâu, em chưa biết về đâu ?
Sức cùng kiệt ngoi đầu tìm lẻ sống
Em trở lại tìm một làn hơi nóng
Biết mình còn, mình vẫn sống cho anh
Đâu thể chết khi hồn còn run rẩy
Vẫn còn nghe đau đớn vỡ mộng lành
Mỹ Trinh