một mình !
Ta một mình, thao thức với đêm
Đôi mắt trắng trông ánh đèn hiu hắt
Tiếng hát xa xôi dịu dàng khoan, nhặt
Lại chòng chành cơn co thắt buồng tim.
Ta một mình, nhìn bóng, lặng im
Nghe điệu nỉ non con Dế mèn ru khúc...
Bất chợt nhận ra lòng mình đôi lúc
Chỉ tuềnh toàng những nỗi đầy_vơi.
Ta một mình, và gọi... Ta ơi !
Nửa mảnh trăng rơi - nửa đời rỗng toác
Một trái tim côi yếu mềm phờ phạc
Thu sắp tàn rồi và gió chớm đầu Đông ?
Ta một mình...
Đêm trống vắng mênh mông
Cũng muốn viết cho xong vần thơ khắc khoải
Nếu mai nầy có điều chi sót lại
Chỉ mơ hồ là niềm hoang hoải - chông chênh.
Vẫn chỉ một mình
Ta đợi...
Mặt trời lên.
Tú_Yên
Trầm Mặc !
Một mình trầm mặc với đêm đen
Cảm thấy lòng mênh mang khó tả
Bóng đổ dài nơi miền đất lạ
Khi đèn đường ánh ngã về ta
Một mình trầm mặc vẻ an hoà
Nhưng thật sự lòng da diết nhớ
Và cảm thấy tim như ngộp thở
Bởi tâm đang xáo trộn vô cùng
Một mình trầm mặc giưã không trung
Khi vạn vật chìm trong giấc điệp
Lỡ trót sinh thân đầy chướng nghiệp
Đành cưu mang hết kiếp con người...
Một mình...
với vạn nỗi đầy - vơi...
Hồn lạc lỏng giưã dòng đời biến động
Bao nỗi niềm ưu tư về cuộc sống
Chỉ riêng mình khắc khoải với chính ta.
Một mình
trò chuyện
với bóng tà...
Sương Anh