đời như giấc phù vân
Đời như một giấc phù vân
Muà đi bỏ lá tần ngần nhớ cây
Trăm năm một thoáng mây bay
Cớ chi sầu não đắng cay buồn lòng
Hạ đi, thu tới, sang đông
Xuân về rồi lại xoay vòng một năm
Bốn muà biến đổi thăng trầm
Đời ta cũng thế âm thầm mà đi
Thương nhau ở độ xuân thì
Nhớ nhau cũng bởi viền mi tô màu
Mốt mai hố mắt trũng sâu
Còn chăng chỉ chút tình sầu mà thôi
Bây chừ chỉ một bóng tôi
Thân vùi cát bụi hồn trôi biệt ngàn
Muà đi để lá than van
Thương cây nhớ cội muôn vàn niềm đau
Ví đời như ngọn cỏ lau
An nhiên tự tại biết sầu là chi
Đã gặp thì phải chia ly
Vô thường vũ trụ diệu kỳ làm sao
Sương Anh