buồn không tên
Có phải hồn thơ liệm chết dần
Rơi theo giọt nắng tắt ngoài sân
Hay đang vẫn mãi còn đâu đó
Khóc một niềm riêng tủi mấy lần
Chẳng biết bao giờ ta với ta
Trong đêm ngồi ngắm mảnh trăng ngà
Không nghe khắc khỏai lòng mình bận
Với nhớ nhung còn khơi xót xa